thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1044)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1044)
Phù Vân Với Trăng
Chiều cuối hạ phương trời bên ấy
Nhìn lá vàng cuốn lại chờ rơi
Lòng anh cảm thấy sầu tơi
Trầm ngâm nghĩ ngợi chuyện đời thế nhân!
Cảnh dâu bể muôn phần thay đổi
Kiếp con người sớm tối bèo mây
Mới vừa nhìn thấy đâu đây
Chỉ trong khoảnh khắc xa bay khuất mờ
Vòng danh lợi vật vờ trước mặt
Kẻ đạt thành, kẻ mất hôm kia
Tợ như một ánh trăng khuya
Khi treo đỉnh núi, lúc về lưng non
Mới đó mà hoàng hôn đã điểm
Bánh xe đời một chuyến đi qua
Giờ đây cảm thấy xót xa
Nghẹn cho chạnh khuyết để mà đớn đau
Thu chưa đến, lá sầu đã có
Chỉ ít ngày theo gió lìa cành
Một thời lủng lẳng tươi xanh
Mai nầy biến đổi thôi đành rụng đưa!…
Cảm xúc lắm vần thơ dào dạt
Chứa chan niềm chất ngất yêu thương
Tợ như chiếc bóng bên đường
Âm thầm lặng lẽ, nỗi buồn trong tim
Tôi một cánh, cánh chim sớm gãy
Suốt chuỗi dài bóng tối phủ giăng
Tấc lòng hướng vọng xa xăm
Phù vân vẫn hiểu! Nhưng trăng vẫn tìm!
25/8/2017
Nguyễn Thành Sáng
Ngưỡng Cửa Phù Vân
Đêm nghe vi vút vẳng ngoài song
Chợt xoáy tâm tư lạnh lẽo lòng
Đông khẽ hiên thềm đang gõ cửa
Hoá miền mặn đắng vết long đong
Uống cạn tơ vò hẩm lá lay
Buồng tim nhểu nhão vợi hồn bay
Bổng trầm day dứt hoang mang khởi
Định số xuôi chi mệnh đoạ đày...
Lặng lẽ nhấp dần những áng thơ
Cảm thương rỉ rả dưới khung mờ
Bóng đời nghiệt ngã luôn phiền toái
Cát bụi tro vùi đến xác xơ
Luân hồi vạn vật lắm chênh vênh
Như lục bình trôi giữa dập dềnh
Bão nổi thuyền khơi ngàn sóng động
Lúc bầu êm ả duỗi mông mênh
Thoáng chốc vui cười, khắc lệ chan
Ánh non ửng khuyết lại phai tàn
Hoa đương hé nụ đây thành héo
Gió lộng mây chìm ải thế gian...
Thiếp vốn truân chuyên nức nở ghì
Lao đao lận đận luống sầu bi
Muốn vươn tay hái vầng trăng mộng
Lỡ dở bèo mây, hệ luỵ vì
Vô thường dẫu biết, vẫn dòng ngân
Gặp gỡ chia ly bạc kiếp phần
Dâu bể trăm năm hoài rối rắm
Lênh đênh tình ái ngưỡng phù vân.
March 17, 2019
Tam Muội