xót thương đất nước tan hoang
Đồng bào ơi, các bạn ơi!
Xót thay dân tộc rối bời niềm tin
Ăn mặc chẳng tự sức mình
Bạo tàn, hung ác chứng minh anh tài?
Đua đòi, hào nhoáng cuồng say
Coi thường khát vọng trong tay dân lành
Đạp lên mơ ước đẹp, thanh
Lòng hèn, câm nín, đào thành mồ chôn
Tự hủy một cách vô hồn
Máy chém kề cổ, dại khôn chưa tày
Tội thay đất nước hôm nay
Chính khách là cáo giả cầy ngu ngơ
Triết gia lật lọng trở cờ
Mỹ thuật vá víu, chực chờ nhái thôi
Chính phủ đầy rẫy kẻ tồi
Lãnh đạo trục lợi, xoay... rồi đổi ngôi
Mặc dân chết đứng chết ngồi
Hiền nhân thất thế, lặng trôi tháng ngày
Hùng tâm tráng khí như mây
Anh tài, hào kiệt dấu mày trong nôi
Thương cho dân tộc của tôi
Chia năm xẻ bảy để rồi nát tan
Giang sơn gấm vóc bạc vàng
Giờ còn một lũ con hoang bội tình
Phỏng tác từ thơ do Facebook Ngoc Minh Nguyen chia sẻ
MY FRIENDS AND MY ROAD-FELLOWS...
by khalil gibran
My friends and my road-fellows,
pity the nation that is full of beliefs and empty of religion.
Pity the nation that wears a cloth it does not weave
and eats a bread it does not harvest.
Pity the nation that acclaims the bully as hero,
and that deems the glittering conqueror bountiful.
Pity a nation that despises a passion in its dream,
yet submits in its awakening.
Pity the nation that raises not its voice
save when it walks in a funeral,
boasts not except among its ruins,
and will rebel not save when its neck is laid
between the sword and the block.
Pity the nation whose statesman is a fox,
whose philosopher is a juggler,
and whose art is the art of patching and mimicking
Pity the nation that welcomes its new ruler with trumpeting,
and farewells him with hooting,
only to welcome another with trumpeting again.
Pity the nation whose sages are dumb with years
and whose strongmen are yet in the cradle.
Pity the nation divided into fragments,
each fragment deeming itself a nation."
(The Garden of the Prophet - 1934)