cuối đường chiều...
Cuối đường chiều...
Có đôi lúc khoé mắt tràn mi ướt
Tại tuổi gìa cảm xúc khó ngăn
Làn da nhăn nhúm đã in hằn
Lực tim nhẹ đẩy, khó khăn diễn lời...
Có đôi lúc tay cầm lại rớt rơi
Cảm giác yếu tưởng chặt! Mà không phải.
Chợt nhận ra, nhặt lại nhưng mất rồi
Đành buông bỏ mặc kệ dòng đời trôi...
Có đôi lúc như nói chuyện tôi với tôi
Ai hiểu đâu kiên nhẫn đứng với ngồi
Coi thường khinh ghét tớ quen cả
Giống như mây trời lững thững trôi
Có đôi lúc nhìn lại người khinh ghét
Chẳng phải xa mà chính lại là gần
Nhưng biết làm sao! Mình vẫn cố thân...
Bởi dòng họ phải cao hơn tầm với...
Có đôi lúc tưởng mình đã đi tới
Nhưng thực chỉ như cánh bèo trôi
Dòng đưa, nước đảy, đứng lại ngồi
Ngày mai ai biết trời mưa nắng
Có đôi lúc miệng mình tự nhiên đắng
Đắng trong lòng hay từ não thâm đen
Đắng ngoài môi lâu rồi trở thành quen
Tay buông chân thõng ươn hèn ngã lăn
Có đôi lúc chẳng bực mà mặt nhăn
Mùi đất thơm mai mốt ta xuống nằm
Chẳng còn nữa cái thân gìa xấu xí
Trả tất cả về bụi đất tan đi...
CH2