Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1251)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1251)

Dòng Tâm Sự Gửi Hồn Cha Mẹ

Cha Mẹ ơi!

Cuộc hành trình nào đi mà không tới
Kiếp con người muôn lối cũng về thôi
Thuở năm xưa sắc vàng trôi đỉnh núi
Cánh thời gian cũng phủi bóng sau đồi!

Để sông bạc lững lờ con nước chảy
Thuyền dưới đêm lặng lẽ chuyển phương ngàn
Theo lượn khúc cuốn tròn hằng vạn xoáy
Vào biển khơi vời vợi cõi mông mênh…

Con chạnh lòng nhung nhớ chuỗi ngày qua
Từ mạch sống tình Cha và nghĩa Mẹ
Cây non nớt giữa đêm bầu trắng xoá
Rồi trưa hè lộng gió rít bờ tre!

Nghe tiếng đàn đơn điệu lảy bên vườn
Khung héo hắt mây sương chìm bóng nguyệt
Nỗi khát vọng ươm trồng về một hướng
Kéo vầng xanh kết tượng ánh canh khuya

Thắp sáng ngàn thương nơi tấc dạ
Vực tiếng đàn từ giọng của tong đô
Nâng từng bước mi pha rồi mí phá
Vượt vút cao sí đố, phả sầu lơ…

Bởi Cha lãng tử dừng chân xây mộng
Mẹ, quê mùa khốn khó đến thị thành
Duyên tơ tình bèo mây xuôi dòng sống
Tạo hạt mầm dưới bóng mảnh trăng thanh!

Các con chào đời nơi hàng nước nổi
Trên lắc lay u tối phủ thuyền nan
Cố vươn mình thẳng tay chèo mệt mỏi
Nên bao lần chới với cảnh mờ tan…

Ngày hôm nay ánh đã khuất xa rồi
Hồn thu mãi ngậm ngùi thương với nhớ
Dòng sông nầy thuyền đời còn chuyển tới
Dẫu cung đàn rười rượi vẫn xây mơ!


Nguyễn Thành Sáng



Niềm Hối Hận Trong Con

Mẹ thảng thốt bảo Cha đang nhập viện
Tin bàng hoàng như biển dậy cuồng phong
Nắng buổi trưa mà bỗng lạnh cõi lòng
Nghe trĩu nặng cuộn vòng vây huyết quản

Thu xếp vội vượt non ngàn núi vạn
Thấy Mẫu Từ vầng trán đượm suy tư
Chuỗi lo toan khiến vóc ngọc lừ đừ
Đôi mắt thẳm đọng dư âm chua xót

Ghì chặt Mẹ cố ngăn luồng sắp lọt
Gắng gượng cười vẫn trót nghẹn ngào rơi
Nhìn thấy Cha gan ruột nhói tơi bời
Thoi thóp thở ống hơi ghim nửa miệng

Cám cảnh tượng can trường con chết điếng
Ghét bản thân nhát biếng bỏ Cha già
Ít viếng nhà, chìm đắm khúc ngân nga
Mãi bồng bột la cà nơi xứ lạ

Đứa nghịch tử với tông đường gia phả
Chỉ yếu hèn sa ngã trước tình yêu
Huyễn mộng mơ bện gió thả phiến diều
Ôm tinh tú khóc chiều buông mây tím

Nghĩ nông cạn định chôn vùi tơ phím
Phút đảo điên thoáng mỉm đó lại sầu
Con dại khờ kết hạt đợi mưa ngâu
Đâu hiểu được Cha rầu trong thầm lặng

Tim thắt quặn vành môi ươm vị đắng
Xin lỗi Cha! Hãy mắng nhiếc phạt trừng
Bởi hợt hời sao lãng nghĩa dửng dưng
Nay bừng tỉnh biết chừng nào đền đáp

Công dưỡng dục trải gian lao bão táp
Vững tay chèo dẫu áp lực giữa giông
Nuôi đàn con khôn lớn rạng rỡ hồng
Chừ trổ mã tầng không riêng lộng cánh

Những nuối tiếc sững sừng lư lắc mạnh
Đang vẫy vùng đập đánh thức linh con
Lời ăn năn chợt khuấy động từng đòn
Niềm hối hận chẳng tròn câu hiếu thảo.


May 28, 2019
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm