thoáng chạnh lòng
Chiều buồn nhặt cánh hoa rơi
Mênh mang nỗi nhớ một thời đã xa
Nhìn mây gió chở la đà
Nhưng đường xưa cũ còn ta vắng người
Duyên tình thuở ấy đôi mươi
Trời kia đưa đẩy mắt cười chạm nhau
Con tim vẫn đủ sắc màu
Không màng những chuyện ngày sau thế nào
Vội vàng ái ngọt gửi trao
Ngờ đâu hạnh phúc ngã nhào vỡ tan
Yêu thương hoá đống tro tàn
Lệ ngần nuốt ngược tâm can nặng sầu
Rách hồn sao có thể khâu
Thời gian tựa thuốc chữa lâu sẽ lành
Chỉ còn vết sẹo mong manh
Mỗi khi đụng đến khẽ hành thoáng qua.
Bài này đã được xem 1257 lần
|
Người đăng:
|
Dế Mèn
|
|
|