thơ phạm khang rút trong tập "những tiếng gọi thời @ "
ANH ĐI TÌM EM TRONG KHOẢNG TỐI NHẤT CỦA TÂM HỒN…
Trong khoảng tối nhất của tâm hồn
anh nghe vọng lại những thức tỉnh của tình yêu em lìa bỏ
đó là những khoảng sáng dịu êm vô bờ
đưa anh về lối xưa của định mệnh
một nụ cười thân thương chào đón
của lòng em trắng trong…
Anh đã nghe rất rõ tiếng em gọi
nó không thể là sự giả dối của niềm hân hoan tuổi trẻ
nó đích thực là tiếng gọi của trái tim em buổi đầu nao núng
vì tình anh yêu em là có thật
vì anh mê nụ cười em như cơm ăn áo mặc
như men rượu bao lần anh nghiêng ngã
lơ mơ miền say không bến bờ…
Anh đi tìm em
tìm lại nụ cười đã mất
anh thương môi son
thương tà áo đẹp
anh hy vọng tìm lại được em trong khoảng tối nhất của tâm hồn
đón em về trên đôi bàn tay trìu mến
làm lại những ngày ta yêu nhau
và anh tin em sẽ cười lên trong nắng
hóa giải hồn anh những khoảng tối u buồn…!
PK…
Bài này đã được xem 785 lần
|
Người đăng:
|
Xuân Khang
|
|
|