ngỡ đã
Ngỡ đã đủ dài để quên nhau
Mà sao vẫn đó những thương đau
Dĩ vãng cứ như đầy hư ảo
Lại càng đau đáu để hư hao
Ngỡ đã đủ dài cạn suy tư
Mà sao tâm trạng vẫn lắc lư
Luyến lưu những phút giây tâm sự
Hiền từ ánh mắt một tâm thư
Ngỡ đã đủ dài để hiểu ra
Duyên may, phận rủi để gọi là
Trời kêu, ai nấy đều phải dạ
Lẽ trời định thế, chớ kêu ca
Ngỡ đã đủ dài để ta buông
Mà sao nặng trĩu một nỗi buồn
Ta đem dấu kín thương yêu muộn
Theo lời cầu nguyện, mỗi chiều buông