anh hát em nghe Tác giả: Đoàn Văn Nghiêu
Anh xin làm ca sỹ hát em nghe Bởi với anh em là tất cả Hát cho riêng em mong dịu cơn nắng hạ Hát cho riêng mình vơi nỗi nhớ mùa thu. Dẫu chẳng mượt mà như câu hát ru Nhưng với tình yêu thực lòng anh xin hát Chất giọng nhuốm... |
em xuống núi Tác giả: Đoàn Văn Nghiêu
Em đi rồi rừng núi cũng đong đưa. Giăng mắc chiều mưa tiếng chiêng rè, vỡ mảnh. Ai thổi kèn môi đẫm trong giá lạnh. Quả còn giờ gói lại cả rừng xanh. Ngọn lửa nhà sàn cứ leo lét mong manh. Chiếc khăn piêu nhớ người,... |
huế vẫn đợi anh về Tác giả: Đoàn Văn Nghiêu
Đã bao năm anh chưa về với Huế. Ngự Bình nghiêng trong nỗi nhớ thương. Câu hò ai còn trải dọc sông Hương. Để Thiên Mụ tiếng chuông chiều ngân mãi. *. Ơi Ngọ môn quan nắng vàng vương vãi. Ngỡ hôm nào sáng hội hoa đăng... |
níu bám thời gian Tác giả: Đoàn Văn Nghiêu
Níu bám thời gian đi về phía trước. Để lại sau lưng năm tháng úa màu. Mang trang sức cuộc đời - vui sướng, khổ đau. Rải kín khắp biển trời sông núi. *. Gom nước - lửa - khí trời, thay áo mới. Nối dài thêm hơi thở, nụ... |
ngày trở về Tác giả: Đoàn Văn Nghiêu
Ta sang bờ, cây cúc vẫn non xanh. Nay trở lại nước dập dềnh bến bãi. Chiều nhuốm tà dương mà đường còn xa ngái. Ta thẫn thờ nhìn lục bình trôi. Bến nước thủa nào xao xuyến mãi không thôi. Ngày em tiễn mắt buồn ngấn... |
ba ngày tết nguyện cầu Tác giả: Đoàn Văn Nghiêu
Xuân cũng đã về. Tết đà tam nhật. Con tự giam mình. Dâng hương lên Trời, Phật. Cầu anh linh Cha, Mẹ được an lành. *. Tết đầu đời thấy quá mong manh. Tóc con chẳng còn xanh. Mẹ, Cha khuất bóng. Biết xuân đến mà lòng... |
bất chợt Tác giả: Đoàn Văn Nghiêu
Bất chợt đến. Bất chợt đi. Như bất chợt chia ly. Không một lời hò hẹn. Để câu thơ đoạn đành. Hồn thơ không còn nguyên vẹn. Như vầng trăng ai lỡ đem cắt xén. Chia thành nửa khuyết ngang trời. Trời bất chợt... |
bên nhịp cầu xưa Tác giả: Đoàn Văn Nghiêu
Tôi vớt lên ánh trăng vàng nhợt nhạt. Bên nhịp cầu tre nhỏ em qua. Người đi rồi mà trăng chẳng nhận ra. Cứ ngơ ngẩn níu cánh diều no gió. Hay hối hận những tuần trăng không tỏ. Những đêm sương đẫm thảm cỏ ven đường... |
bến xuân tôi đợi Tác giả: Đoàn Văn Nghiêu
Đất xám ngắt thở ra hơi lạnh. Đá quặn mình vắt kiệt nước rong rêu. Mây ngậm mặt trời như thể đùa trêu. Phủ giá lạnh xuống kiếp người đơn lẻ. Hoa cỏ cũng run lên nhè nhẹ. Nụ hồng buồn chẳng tô thắm môi se. Em bây giờ... |
cái liềm Tác giả: Đoàn Văn Nghiêu
Mai là ngày phiên chợ. Mà túi mẹ hết tiền. Nhà không có cái liềm. Làng đang vào vụ gặt. Cả đêm không chợp mắt. Chỉ thấy mẹ giở mình. Những thở dài toan tính. Lúa chín mùa bão giông. Trời vừa mới hừng đông. Mẹ bắt... |