nhắn gởi
Tác giả:
Cát Nhu
Vẫn biết. Nhận. Đã là. Cho. Qua sông. Ắt hẳn. Lụy đò. ... chẳng sai ! Cho dù. Ai nói một hai. Yêu anh. Lòng quyết. Giữ hoài. Chẳng phai. Tìm chi. Tiên cảnh bồng lai ? Thiên đàng. Nơi. Chỉ. Có. Hai chúng mình. Ôi...
|
sóng ngầm
Tác giả:
Cát Nhu
Có bao giờ ta sẽ mất nhau không. Chẳng đợi khi hai mái đầu đã bạc. Con sóng ngày xưa hiền hòa nhút nhát. Giờ sao muốn nghiến nát cả đại dương. Chẳng phải là em thật đã hết thương. Anh biết đấy ... nhịp tim em rất rõ. (Nơi...
|
thần tượng một vì sao
Tác giả:
Cát Nhu
Thần Tượng Một Vì Sao. Vì anh là Linh Mục. Lánh trần tục xa hoa. Em tập mang Thánh - giá. Để được gần bên Cha. Nguyện xin Chúa thứ tha. Cho con - người ngoại giáo. Giáo đường ... hôm học đạo. Lỡ nếm ... táo tình...
|
ru con - ru tình
Tác giả:
Cát Nhu
Ru Con. Ơi à. Con ngủ cho ngoan. Lời ba nhặt. Lời mẹ khoan. Ru hời. Trong nôi. Ngoan giấc con cười. Ba nhìn mẹ. Mắt sáng ngời tin yêu. Ru Tình. Mình ơi con ngủ say rồi. Ru nhau ta dắt lên đồi yêu thương. Tơ tình một...
|
saigon mùa lá bay
Tác giả:
Cát Nhu
Saigon mùa lá bay. Gối đầu ngủ trên tay. Giọt buồn vương trên tóc. Lá như mưa phủ đầy. Duy Tân ngày hai buổi. Uống đá chanh nhớ người. Pasteur tình muôn thuở. Cây hai hàng song đôi. Bạch đằng chiều hóng gió. Hẹn nhau nơi...
|
răng khểnh
Tác giả:
Cát Nhu
Chiếc răng be bé. Trốn ở khóe môi. Khi nhỏ mỉm cười. Ta rơi nỗi nhớ. Hồn như sách mở. Lá nhặt đầy tay. Nắng ngả vạt gầy. Đường thơm hoa cỏ. Ta về qua đó. Nhặt chút bâng khuâng. Tình riêng gởi nhỏ. Một trời thơ...
|
nhớ
Tác giả:
Cát Nhu
Mới đó ô hay lại nhớ rồi
Nhớ rồi nên mới ghé cõi tôi
Cõi tôi vẫn vậy người đi vắng
Đi vắng nên tôi phải đứng ngồi!!!
|
ru!
Tác giả:
Cát Nhu
con cò đứng ngủ một chân
thương mình những phút bâng khuâng -lạ giường
ánh trăng là bạn soi đường
bên giòng sông bạc vô thường lời ru
|
tâm an bình
Tác giả:
Cát Nhu
người-tình-thơ của tôi ơi
giữ tâm bình thản đãi lời ngụy ngôn
ngoảnh đi, con chữ không hồn
buông. giòng ta thả nỗi buồn vào khơi
|
nhận và cho
Tác giả:
Cát Nhu
Tôi không là bến đợi. Vẫn cứ mở tay chờ. Đời một hôm ngoảnh lại. Bỗng dưng thành trang thơ. Đừng ngập ngừng, trăn trở. Không nhất thiết tình nhân. Vòng vô hình vẫn rộng. Choàng vai, đến thật gần. Ngủ...
|