nhận và cho
tôi không là bến đợi
vẫn cứ mở tay chờ
đời một hôm ngoảnh lại
bỗng dưng thành trang thơ
đừng ngập ngừng, trăn trở
không nhất thiết tình nhân
vòng vô hình vẫn rộng
choàng vai, đến thật gần
ngủ ngoan, người thương nhé
tay vẫn cứ đưa vần
"cho" đồng thời đã "nhận"
đời nhẹ những bước chân