Poem logo
Poem logo

nhà tạm

NHÀ TẠM
(Tú Danh Nguyễn Phạm)
Những trái tim còn ấm nóng
Giữa lòng phố hoa lệ
Cái rả rích của cơn mưa chiều,
Mưa lớn kèm nhèm thêm đôi mắt
Tấm thân ướt sũng hằn gió sương.

Đêm nay mưa lạnh...
Lạnh cả một cuộc đời vốn chẳng ấm.
Cơn gió mang cái rét,
Rét thấu xương...
Hãm vào hình hài nặng gánh.
Những con người mành trời, chiếu đất
Nỗi khổ hằn vào trong hốc mắt.

Tiếng rao, đòn gánh, đôi chân nặng trĩu
Cái viễn cảnh vẫn diễn ra thường nhật.
Thương cho cái tuổi xế chiều,
Ngỡ sẽ về bên kia thế giới bất cứ khi nào....
Đó là cả một cuộc đời,
Người ta dãi nắng, dầm sương.
Cả một cuộc đời,
Đè nặng lên đôi vai người khốn khổ.

Có bữa đói, bữa no...
Bữa dãi dầu ướt lạnh của tuổi về chiều.
Cái khổ đã quá ăn sâu vào máu
Họ chẳng buông xuôi,
Họ đối diện với cuộc đời nghiệt ngã.
Dùng cả những năm tháng,
Để chiến đấu, để thoát cái nghèo.

Đêm nay,
Mượn tạm hiên trời
Những con người cùng hoàn cảnh...
Giọt sương lạnh rơi đáy mắt cay xè
Cả một cuộc đời khổ ải.
Đôi khi...
Họ hi vọng sự mới mẻ bên kia thế giới.
Trái tim ấy vẫn sống....
(22/07/2019)

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm