Poem logo
Poem logo

đại hải

ĐẠI HẢI
(Tú Danh Nguyễn Phạm)
Chẳng là bao khi yêu thương đem vứt
Giữa lòng biển xa xăm và lạnh buốt
Dù thủy chung lòng đã sớm tro tàn
Với đất mẹ với bãi bồi mơn mởn
Nắng hòa tan làm sao chan mặn chát
Tình có đậm cũng chẳng dám thiên thu
Lòng của Anh với muôn trùng đại hải
Chứa cả vạn quả tim đắng chua cay
Để tim chết về tim thêm muối mặn
Dâng hiến tình cả một xác tim côi
Trả về tim niềm kiêu hãnh lạc loài
Em trọn vẹn là của em đấy thôi.

Ta đứng giữa muôn trùng đại hải
Trao cho nhau quá nhiều biển lớn
Tim em nhỏ lặn sâu tận đáy
Nỗi hoang hoải dày xéo kiêu căng
Bao lần đứng với tay khoảng trống
Mùa vừa qua một buổi chiều tà
Trăng lặn xuống qua lòng ấm nóng
Kéo giọt vàng rơi vãi cô liêu
Em ngã tay hứng ánh trăng ngà
Lấy vầng trăng ngã áng gương soi
Nước Trời thiên có vẽ mày ngài
Một bóng trăng liêu xiêu trước bóng.

Hiểu lòng nhau mà sao chẳng đến
Trăng và lòng có trắng như nhau
Đại hải sâu đã bao giờ ấm nóng
Biết là yêu nhưng lắm phải hỏi nhiều
Vớt quả tim em thả vào biển lớn
Để vị mặn thâm ngấm rát tim em
Cả tình yêu em thêm mùi mặn chát
Vị chua cay chữ tình nửa vẹn tròn.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm