Poem logo
Poem logo

tự sự 21

Tôi quyến luyến giây phút này trở về trước
Thuở còn non chưa am hiểu thế sự đương thời
Quyến luyến cái thời còn cần lao gian khổ
Lắm khó khăn nhưng ít bụi buồn phiền
Quyến luyến cái sức khỏe mà ta hằng cho là vĩnh cửu
Để 1 mai ta vun trồng từng chút ít hơi thở
Quyến luyến mọi thứ luôn vẫn ở bên ta
Vì một mai chúng bỗng hóa con đường.

Vẫn ban cho mình 1 niềm tin mạnh mẽ
Nhưng chỉ sợ thời gian cướp bức họa một con người
Tôi sẽ chìm vào cái khoảng mà nhân gian gọi là bệnh
Chẳng muốn bận tâm chi mọi thứ ở trong đời
Sự im lặng trường tồn nơi tâm hồn có thể
Nếu họ mất đi tôi thiếu thuốc trường kì
Khó miễn dịch với căn bệnh quái ác
Vài năm hay vạn kiếp cả cuộc đời.

Ngồi hoài niệm về 1 đời đánh đổi
Khoảng trống nơi tâm hồn hỏi làm sao lấp đầy
Thiếu 1 ai là nơi lòng trống trải.
Rồi 1 ngày tôi cũng sẽ như thế
Sẽ im lặng trong niềm đau bão táp
Sợ gió cát phủ đầy che lối thoát
Tâm hồn gầy sợ gió thoảng nương theo.

Chẳng 1 ai lấp đầy nơi đất trống
Một mảng tường bao với cánh cửa khóa trái
Rồi chẳng ai có thể mở ra nổi
Bởi bên trong là kí ức về người.

Tôi quyến luyến giây phút còn có họ
Khoảng đất kia là nơi nuôi kí ức kèm hoài niệm
Hình bóng họ bên tôi trong những ngày thơ dại
Họ vẽ nên ước mơ và hoài bão nơi tôi
Cánh cửa kia cất giữ những hi sinh 1 đời người họ tặng
Làm hành trang xây con đường tôi đi.

Nếu 1 ngày họ không còn bên tôi
Cánh cửa ấy tôi xin khóa trái lại
Để giữ được tất cả bao nỗi niềm
Và chôn sâu tâm hồn sau cánh cửa
Để thời gian phủ bụi kín chân tường.

Và tôi cố gắng tiếp những ngày không có họ
Nhưng tôi biết mình lâm bệnh cuộc đời
Chẳng buồn vui chẳng khóc nghẹn trong lòng
Vì hồn tôi ở phía sau cánh cửa
Nơi mảnh đất còn kí ức về họ.

Trước cánh Cửa là con người máu thịt
Nhưng tôi đã im lặng chẳng nên lời
Hồn chết lặng tôi tiến về phía trước
Làm cho xong bổn phận kiếp con người.

Rồi tôi sẽ trở về nơi cánh cửa
Nhắm mắt lại để lòng mở khóa lay
Hướng mảnh đất chất chồng bao hoài niệm
Tôi ùa vào gọi họ trong niềm vui
Tôi gọi họ "Cha mẹ, chị em tôi ".

Sự tương phùng ắt hiện hữu chốn sau
Kiếp con người chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu
Tôi tin chắc rồi ai cũng sẽ vậy
Sẽ xây tường và cánh Cửa giống tôi
Cất giấu lại 1 khoảng trời kí ức
Tất cả những gì tôi có thể hoài niệm
Khóa trái lại nơi cánh cửa trái tim
Tôi bảo lưu 1 hoài niệm kiếp người
Khép mi mắt tôi an nhàn đóng lại
Một kiếp người với bao nỗi gian truân
Chỉ còn 1 trái tim và hình hài biết nói.

Ps: 21 năm

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm