của mình mà chưa thể
Của Mình Mà Chưa Thể
Đêm từng đêm lặng ngồi yên thao thức
Chuyện xa gần từng phút vẫn miên man
Một cái gì như bâng khuâng, day dứt
Rỉ rả bào, châm chích ở con tim...
Nhìn cuộc sống triền miên chìm vất vả
Thế thái đời tơi tả phủ vây quanh
Cô đọng gọn cam đành bao trước mắt
Còn lại thì, mặc gió lướt qua nhanh
Tự nung nấu, tự mình phương lo lắng
Dãy thăng trầm lận đận, cố tìm vui
Lờ lững chảy ngược xuôi ngày mấy bận
Kiếp mảnh thuyền chấp nhận thế mà thôi
Có những lúc ngậm ngùi, nhung nhớ thuở
Nhớ chuỗi dài, rạng rỡ nét hồn nhiên
Nào canh cánh muộn phiền hay trăn trở
Chỉ sớm chiều hít thở ngọn hoa niên...
Bỗng một hôm nỗi niềm xưa được biết
Xúc động tràn, đỉnh loé ánh quang linh
Rồi thỉnh thoảng dáng hình thương thân thiết
Thoáng chập chờn, ghị siết quả rung rinh
Kể từ đó trăng tình soi gợn nước
Bến đò khuya mấy lượt khách sang sông
Cánh chèo mỏi đã neo dòng cắm cột
Bất chợt thành chim hót buổi hừng đông
Vương vấn mãi xoay vòng nơi tâm tưởng
Bước lang thang vọng hướng mịt mờ khơi
Duyên đưa đẩy, sáng ngời, em lởn vởn
Bóng vợ hiền tới chốn...Để chơi vơi...
24/9/2019
Nguyễn Thành Sáng