cô nương sau tết
Tác giả:
Nguyễn Danh Lam
Còn "mùng" là chưa hết Tết. Cô nương ngồi ngáp dật dỡ. Ngày mai mà đi học lại. Còn gì là "tuổi mộng mơ"! Cái gió Vũng Tàu ác quá. Thoa kem "nhả nắng" mấy ngày. Cái lạnh Đà Lạt ghê thật. Tốn bao nhiêu là "Líp ai"! (lip...
|
nhiệt đới và phù sa
Tác giả:
Nguyễn Danh Lam
Con cuộn lên từ đất, da vàng, mắt đen, tóc đen. Trong máu con là lữa. Trong tim con là châu thổ đồng bằng. Ấu thơ, con ngậm hai bầu ngực phù sa. Mẹ ru con bằng khúc hát của những người đàn bà chờ chồng đi giữ đất. Những câu...
|
lại chuyện cô nương
Tác giả:
Nguyễn Danh Lam
Không chi khổ bằng con gái. Quanh năm khép nép dịu dàng. Không chi cực bằng con gái. Áo quần, gương lược tốn công. Không chi rầu bằng con gái. Ăn kiêng, uống cử đủ điều. Không chi tức bằng con gái. Kết người ta, hổng dám...
|
những bàn tay cô nương
Tác giả:
Nguyễn Danh Lam
Có bàn tay xinh trắng. Mở trang sách thơm tho. Có bàn tay bùn lấm. Đồng xanh nghiêng dáng cò. Có bàn tay hiền dịu. Ru em vào giấc trưa. Có bàn tay chăm chút. Việc nhà khi nắng mưa ... Ôi những bày tay nhỏ. Thoáng nhìn...
|
cảm ơn mưa!
Tác giả:
Nguyễn Danh Lam
Thành phố thở dưới những tán lá ướt. Lũ trẻ... ngây thơ hơn với đám bụng trần. Nhảy, la, hò hét. Trên những hè phố thành sông! Bao ngày rồi. Anh bỗng phát hiện ra mình còn biết. Cười mỉm vu vơ. Còn biết thèm dầm mưa đi...
|
thành phố khi xa
Tác giả:
Nguyễn Danh Lam
Chào nhé những dòng xe. Những khung cửa lấm đầy bụi khói. Những hàng người kim đồng hồ dồn tới. Những đôi môi tiếng nói cứ thưa dần ... Một người đi thành phố chẳng vắng hơn. Mà ngàn người cũng dễ gì trống trải ?! Phía...
|
về
Tác giả:
Nguyễn Danh Lam
Có phải người không lá? Trên đường vai ngày xưa. Có phải người không sóng? Trong chiều nao mắt hồ. Có phải người không cuội? Bánh xe lăn đường khuya. Có phải người không gió? Hương lan đưa đêm về. Lá thư nào...
|
giận
Tác giả:
Nguyễn Danh Lam
Ừ quên, đã bảo rằng quên Mà sao nước mắt cứ viền quanh mi ? Chờ chi, đã bảo chờ chi ! Mà sao tai cứ để nghe trước nhà ! Dặn rồi chẳng đến hôm qua Khiến người ta ngóng, người ta khóc thầm, Người ta quên cả căn phòng Giận từ...
|