giận
Ừ quên, đã bảo rằng quên Mà sao nước mắt cứ viền quanh mi ? Chờ chi, đã bảo chờ chi ! Mà sao tai cứ để nghe trước nhà ! Dặn rồi chẳng đến hôm qua Khiến người ta ngóng, người ta khóc thầm, Người ta quên cả căn phòng Giận từ cánh cửa, giận sang bức tường ! Buồn rầu úp mặt soi gương Người ta thổn thức giận luôn bóng mình Sáng nay lòng ... chốt chắc then Chợt nghe ... thôi đúng ngoài hiên "hắn" cười . Ngó lơ, sao vẫn bồi hồi . Chưa được một phút, bặm môi, khóc òa !