ngôi nhà của mẹ
Tác giả:
Hữu Thỉnh
Chiếc vé tàu cũng hồi hộp như con. Khi con về với mẹ. Con lại ngồi vào chiếc chõng tre xưa. Nơi mẹ vẫn ngồi khâu cha thường chẻ lạt. Bao xa cách lấp bằng trong chốc lát. Trăm cánh rừng về dưới giọt ranh thưa. Xin mẹ lại...
|
những tiếng chim xuân
Tác giả:
Hữu Thỉnh
Những con chim tu rúc. Về kêu bên mé đồi. Mùa xuân trong cỏ chỉ. Kéo mầm trong nắng soi. Có cái gì thật êm. Phả vào trong trời đất. Như là ta nhớ mình. Cả mùa đông cách biệt. Những mầm cây biết được. Chuyển dần sang...
|
mùa xuân đi đón
Tác giả:
Hữu Thỉnh
Bắt gặp đám cỏ non. Lòng thơ như trẻ con. Muốn gọi đàn bê đến. Bứt cỏ đưa nó ăn. Một thoáng vã hành quân. Hai chân phồng dộp cả. Quấn khăn vẫn còn đau. Nhiều lúc "đi bằng đầu". Đến đây, kỳ lạ chưa. Không ai ra lệnh hết. Tất...
|
mùa hạ đi đâu
Tác giả:
Hữu Thỉnh
Bà ơi mùa hạ đi đâu? Chùm vải trọc đầu trốn biệt trên cây. Tiếng sấm trốn lẩn vào mây. Quạt nan nằm nhớ bàn tay của bà. Sông gầy, đê doãi chân ra. Mặt trời ngủ sớm, tiếng gà dậy trưa. Khoai sọ mọc chiếc răng thưa. Cóc ngồi...
|
ông
Tác giả:
Hữu Thỉnh
Ông vác cây tre dài. Lưng của ông vẫn thẳng. Ông đẩy chiếc cối xay. Cối quay như chong chóng. Đường dài và sông rộng. Ông vẫn luôn đi về. Tay của ông khỏe ghê. Làm được bao nhiêu việc. Thế mà khi ông vật. Thua cháu liền ba...
|
mười hai câu
Tác giả:
Hữu Thỉnh
Nguyễn Du viết Kiều hơn hai trăm năm. Gió vẫn lạnh trên vai người phận bạc. Chèo Quan Âm trẻ già đều thuộc. Nỗi oan khuất ở đời nào đã chịu vơi đâu. Lép Tôn-xtôi viết "Chiến tranh và hòa bình". Với hy vọng đó là cuộc chiến...
|
phan thiết có anh tôi
Tác giả:
Hữu Thỉnh
Anh không giữ cho mình dù chỉ là ngọn cỏ. Đồi thì rộng anh không vuông đất nhỏ. Đất và trời Phan Thiết có anh tôi. Chính ở đây anh thấy biển lần đầu. Qua cửa hầm. Sau những ngày vượt dốc. Biển thì rộng căn hầm quá chật. Khẽ...
|
những kẻ chặt cây
Tác giả:
Hữu Thỉnh
Những hàng cây lặng lẽ bảo vệ mình. Bằng chính búp của thói quen đem tặng. Trời bỗng gần hơn mây bớt vắng. Cây gày gò bừng thức có tình sao. Cùng lúc đó một tên dậy sớm. Đi tìm dao như mọi sáng đi tìm. Và nó chặt. Và tiếng...
|
người ấy
Tác giả:
Hữu Thỉnh
Tôi ở giữa mọi người
Muốn làm nhân trong quả
Tôi cười nói huyên thiên
Cả tin và nhẹ dạ
Bỗng một người lặng lẽ quay đi
Để lại tấm lưng lạnh lùng cương quyết
Tôi bỗng nhận ra khoảng trống của đời mình
1982
|
nghe tiếng cuốc kêu
Tác giả:
Hữu Thỉnh
Những đám mây bay đi. Tôi với người ở lại. Cuốc kêu ngoài bến sông. Cuốc kêu vì bẫy hiểm. Bèo leo nheo nước lên. Tôi âm thầm gọi tên. Bàn ghế và quần áo cũ. Tuổi trẻ đột ngột về. Ngơ ngác nhìn tôi. Những cánh diều để...
|