ảo vọng
Ta trót dại để hồn mình ngỏ cửa
Nắng rơi vào làm rụng nửa mùa đông
Nửa đông kia tan loãng với mây hồng
Bởi xuân đến ấm hương tình rộn rã
Em đã đến như loài chim rất lạ
Tắm hồn ta bằng giọng hót trong veo
Kể đi em những kỷ niệm rong rêu
Cho ta hiểu tình yêu mình rất thật
Ta vẫn ngỡ thiên đường xưa đã mất
Chẳng bao giờ cây hạnh phúc trổ bông
Bởi tâm hồn còn khoảng trống mênh mông
Giữa mộng thực ... luôn luôn còn khoảng cách
Nhưng em đến với tâm hồn trinh bạch
Cánh chim hồng réo rắt khúc tình ca
Chốn hoang tàn bỗng kết nhụy đơm hoa
Vùng cát bỏng bỗng dưng thành đất hứa
Ta trót dại để hồn mình ngỏ cửa
Trót mưu toan xây nửa cánh thiên đường
Mộng tan rồi còn một thú đau thương
Ta vẫn biết tên em là Ảo Vọng!