đường xưa ảo vọng
Hồn khắc khoải từng đêm dài thức trắng
Trăng ngẫm buồn trống vắng mộng canh khuya
Đêm lắng sâu ai đứng đợi thế kia
Sương thu rớt đầm đìa trên mái tóc
Bên khóe mắt hằn sâu lằn mệt nhọc
Dấu thời gian trãi dọc nét thu phong
Mỏi đôi chân tìm kiếm giữa thinh không
Trong vô vọng giữa đồng hoang cát bụi
Tay vàng khói ... đôi môi bầm hờn tủi
Chân ngập ngừng đầu cúi lặng ngày qua
Khát vọng theo hư ảo đến nhạt nhoà
Men đời chát đem pha dòng lệ nhạt
Trong vô định nhưng lòng ta vẫn hát
Giữa kiếp đời đau nát cõi nhân thôi
Lý do nào ta mất cả một trời
Màn thu úa chơi vơi trăng đã khuyết
Nhân duyên hỡi có bao đời được biết
Kiếp điêu tàn da diết nghiệp phong sương
Đắng cay ơi ta quá đỗi chán chường
Đêm lạc lối, con đường xưa ảo vọng
Đây cõi tạm lại bao nhiêu con sóng
Đỉnh phù vân như bóng viễn vông tình
Chợt nhận ra đứng giữa cỏi vô minh
Dang tay nắm trái tinh cầu ta ném...
Bài này đã được xem 872 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|