gió mùa về
Em đã đi trong một chiều thu lạnh
Một mình anh cô lẻ con đường khuya
Bâng khuâng nghe tiếng gió mùa về
Lòng chất chứa bao nỗi niềm nhung nhớ
Phố đêm nghe bước chân ai khua nhẹ
Thảng thốt giật mình, cứ ngỡ là em
Tháng Mười đây, bao kỷ niệm êm đềm
Giờ ngồi đếm lá thu rơi đơn chiếc
Em đã đi không một lời từ biệt
Lặng lẽ âm thầm về phía hoàng hôn
Đàn buông dây, tấu khúc nhạc ru buồn
Se sắt hồn thơ trong đêm thu giá lạnh
Anh vẫn bước đi, bước chân vô định
Khóe mắt cay mềm ướt giọt nhớ thương
Phía chân trời kia là những đêm trường
Gió mùa về rưng rưng chạm ký ức.