nguyệt mộng
Tác giả:
Nguyễn Ngọc Quỳnh Thi
Đêm. Trăng. Thao thức. Ngọt ngào. Nằm yên. Nhắm mắt. Thì thào trăng ru. Tưởng gì đến cõi. Chân tu. Nằm đây. Với sóng biển. Ru giòng đời. Trăng thiền. Cùng cánh sao rơi. Trên cao có muộn. Vẫn hoài tĩnh tâm...
|
khai hội khoa đăng
Tác giả:
Nguyễn Ngọc Quỳnh Thi
Em sẽ mời anh cùng em dạo phố. Ngắm đêm đen, hoà giòng tóc cùng mây. Để vòng tay đêm tĩnh lặng chung tay. Vai khẽ tựa đầu cùng nhau chung lối. Ta sẽ bước thật chậm, bên biển tối. Để cát vàng hôn nhè nhẹ gót chân. Hoà...
|
lệ vũ
Tác giả:
Nguyễn Ngọc Quỳnh Thi
Khi cơn mưa đến giữa màn đêm. Tôi đi nghe tiếng mưa triền miên. Tiếng mưa rơi. Giọt giọt. Rơi hoài. Lang thang đến chốn vô định kia. Trong tôi mưa vẫn mưa lặng yên. Như khi em đến. Để rồi quên. Mưa rơi đều......
|
dọc đường hành quân
Tác giả:
Nguyễn Ngọc Quỳnh Thi
Chiều nay giáp tết trời thanh mát. Mòn gót hành quân ngang rừng sâu. Lấy bóng cây che làm mái ngói. Rêu đá suối khe dùng tựa đầu. Ngẫm nhớ về thành, mong phố nhỏ. Giờ này chắc bé đã ngủ yên. Sớm mai chân bước vui đến...
|
bình minh trong tâm
Tác giả:
Nguyễn Ngọc Quỳnh Thi
Tôi đang đi giữa chốn rừng hoang. Nghe tiếng chim vỗ cánh trên ngàn. Nghe thanh âm lá rì rào nhắn. Khắc khoải trông một bóng quê hương. Từng buổi sáng bình minh vừa rạng. Trên xứ người cát trắng biển êm. Chiếc vỏ ốc...
|
tây bắc mùa trở gió
Tác giả:
Nguyễn Ngọc Quỳnh Thi
Mùa thu anh ạ, trời thôi nắng. Em đến sương mù phố buồn tênh. Lang thang giữa trời mưa lá lạnh. Phố vắng bây giờ thiếu chân anh. Thầm hỏi Seatle năm ấy. Chiều mưa tiễn lối trả em về. Sao trời cứ mãi lệ rả rích...
|
đớp động chân bèo
Tác giả:
Nguyễn Ngọc Quỳnh Thi
Bây giờ tháng mấy mà mưa nhỉ. Có phải là thu âm thầm ngang ? Lành lạnh sương sớm, trời mây vỡ. Mấy mảnh tình tôi chợt ngỡ ngàng. Chân trời đổi sắc mùa thu tím. Bên song lóng lánh hạt sương rơi. Tôi hái ngọn cúc vàng...
|
hình ảnh mẹ
Tác giả:
Nguyễn Ngọc Quỳnh Thi
Đêm huyền diệu, với trăng tròn mờ ảo. Sao đầy trời, dầy đặc suốt đêm thâu. Ta ngồi đây, với sóng vỗ bạc đầu. Rì rầm mãi lời ru bờ vực đá. Đêm xuống thẫm, bờ đá đêm trơn ướt. Mảnh áo dầy, không che nổi sương đêm. Rùng...
|
vô vị
Tác giả:
Nguyễn Ngọc Quỳnh Thi
Niên học này em lười buông sách vở. Bàn ghế nọ, phấn bảng buồn nhớ anh. Nhớ ngọn thông xanh ngày xưa của chúng mình. Bên đồi vắng, ngắm chiều buông cùng sóng. Anh. Có nhớ hoa vàng ươm trong nắng. Bụi phấn điệp buông...
|
mưa
Tác giả:
Nguyễn Ngọc Quỳnh Thi
Quấn quít theo nhau về phố vắng. Mưa có buồn tí tách sợi riêng mang ? Mưa tình đầu xin nhỏ hạt muộn màng. Thì mưa hỡi, xin thôi đừng khóc mãi. Mưa có nhớ năm xưa, tình ngài ngại. Hạt nhẹ vương sợ ướt lấm gót ai...
|