hình ảnh mẹ
Đêm huyền diệu, với trăng tròn mờ ảo
Sao đầy trời, dầy đặc suốt đêm thâu
Ta ngồi đây, với sóng vỗ bạc đầu
Rì rầm mãi lời ru bờ vực đá
Đêm xuống thẫm, bờ đá đêm trơn ướt
Mảnh áo dầy, không che nổi sương đêm
Rùng mình, con nhớ những ngày đêm
Xa thành phố, một mình trên biển vắng
Ngày xưa ấy, khi chia tay, mẹ khóc
Trao cho con, mảnh tượng Phật làm tin
Ôm con trong lòng, mà mắt mẹ ngấn phiền
Giờ chia cách, gửi con theo tàu đi mất
Những ngày tháng lênh đênh trên biển vắng
Con giật mình, thức giấc giữa trời đêm
Khoảng sáng âm u, từng những ngôi sao đêm
Vừa mờ ảo, vừa thâm trầm, lạnh lẽo
Con cuộn vào góc, nhớ nhà giờ khuất nẻo
Một mình lênh đênh, giữa sóng biển, rừng người
Bỗng thấy chùn chân, ôm chiếc tượng nhỏ nhoi
Để được thấy vòng tay mẹ lần nữa
Con nhớ mẹ dặn, lời kinh phật như hứa
Cho nguôi lòng, nỗi khắc khoải mênh mông
Nhớ đôi cánh tay, mẹ ấp vào lòng
Những ngày tháng ấm nồng vòng tay ngải
Con ngủ thiếp trong khoang tàu lạnh tái
Đem hình ảnh mẹ, thay những lời kinh
Đưa con đến, mảnh đất yên bình
Hình ảnh mẹ là cứu tinh con đó ...
October 15, 97
Nguyễn Ngọc Quỳnh Thi
Viết thế cho một người