ta yêu em hoang-đường
Tác giả:
Mạc Đăng Sơn
Có con chim nho nhỏ. Ngậm hoài nhánh cỏ tươi. Chúm-chím khoe mỏ đỏ. Làm ta nhớ một người. Sao Em cười, mắc-cở ? Hay bảo: "Chuyện hoang-đường !" ? Ừ ! Thì chỉ nói nhớ. Sao Em biết ta thương ? Tiếng hót Em...
|
tôi chưa thoát mùa đông
Tác giả:
Mạc Đăng Sơn
Ừ...tôi nhớ mãi một chiều trên bãi biển. Những bước chân mình đang giỡn, đạp lên rong. Chợt thấy dấu chim như vụt bay, trốn lạnh. Và lũ dã-tràng men cạnh đống lửa hồng. Em - Người con gái tóc gợn bồng theo gió. Đang...
|
tượng tình hai mươi năm
Tác giả:
Mạc Đăng Sơn
Tội lắm nè ! Em có tội cho không ? Khi nghe chuyện thằng con trai mới lớn. Vào lối yêu gặp phải đường lồi-lõm. Rướm máu chân, vẫn chưa thấy ngõ ra. Tội lắm nè ! Em có tội cho ta ? Trời đày-đọa, dù một lần lãng-mạn...
|
còn mùa nào cho nhau
Tác giả:
Mạc Đăng Sơn
Cũng tại Nàng Xuân năm ấy kiều-diễm quá. Chồi non, lá nõn, ngàn hoa lả-lơi màu. Con bướm bắc cầu, dụ-dẫn lạ gặp lạ. Con ong mai mối, mà mình đã quen nhau. Cũng tại ghen Xuân, Nàng Hạ ươm nắng lụa. Cỏ choàng vai cỏ,...
|
một đêm dưới trăng
Tác giả:
Mạc Đăng Sơn
Uống quá nửa bình rượu đời, chưa hết. Quãng đường dài, nghĩ lại, cũng còn vui. Hương dạ-lý nhà ai thơm ra phết. Hít một hơi, con bướm đảo, trân người. Sáng quá thể ! Trăng vẹn tròn, mười sáu. Thêm nét xinh loài cỏ lạ,...
|
bão thiên đường
Tác giả:
Mạc Đăng Sơn
Anh lén nhìn vào những giọt đầu long-lanh. Một đôi chim nhỏ trên cành cao, ríu-rít. Hỏi chúng: " Yêu chưa ! ", hai đứa cười khúc-khích. Hỏi: " Sao không lấy ? ", Em nhéo đỏ bờ vai. Hoa cỏ thơm lừng, mát rượi lối...
|
én liệng chiều xuân
Tác giả:
Mạc Đăng Sơn
Chuyện đất trời tàn đông, đến lập xuân. Cho cỏ hoa vươn mình trong nắng mới. Cho bầy én liệng mình trong gió mới. Và cho tôi trở lại một chiều xưa. Một buổi chiều xuân, trời lất-phất mưa. Người thiếu-nữ bên bờ tình,...
|
mùa mưa đêm
Tác giả:
Mạc Đăng Sơn
Em thường trách anh làm thơ chẳng thật. Mãi lo toan chuyện gió ốm, trăng gầy. Sợ hoa vô-tình, bướm ngủ không say. Hay nức-nở khóc thu đi, đông đến. Ừ... thì vẫn biết anh thuyền có bến. Trắng toạt là kẻ có vợ, ba con...
|