mùa mưa đêm
Em thường trách anh làm thơ chẳng thật
Mãi lo toan chuyện gió ốm, trăng gầy
Sợ hoa vô-tình, bướm ngủ không say
Hay nức-nở khóc thu đi, đông đến
Ừ... thì vẫn biết anh thuyền có bến
Trắng toạt là kẻ có vợ, ba con
Vợ đẹp, con ngoan, hạnh phúc nào hơn
Em thừa hiểu anh chưa hề phủ-nhận
Nhưng Em chưa hiểu thơ là hương-phấn
Là chất thơm, màu nhã, điểm tô đời
Lấp hố nhọc-nhằn, khoảng trống, chơi-vơi
Là thuốc ngủ nỗi niềm đau thức trắng
Trời bất chợt, cũng làm mưa trong nắng
Như Em chợt buồn, anh phải long-đong
Người rõ khùng, lau lá úa thu phong
Con cá ngộp, hớp từng bong-bóng vỡ
Gật đầu lấy, là trọn đời duyên-nợ
Trăm năm nghe dài, chớp mắt là bao ?
Lỡ mai nầy đi, ở, thích gì đâu ?
Sao lúc sống không ôm, hôn, ghì, siết ?
Bài thơ chứa dẫu rừng thương, biển tiếc
Đâu nghĩa là về lại bến sông xưa
Ngờ vực chi dăm ba ngọn gió lùa ?
Rồi than trách xuân hờ, ong thiếu mật
Thôi thì hãy để Em tròn tiếng nấc
Lệ cứ trào đến nhũn áo thơ anh
Em nghĩ sao ? Em muốn đốt ? cũng đành
Đừng nín khóc, e mai còn lãng-mạn
Ai không có riêng cuộc tình dĩ-vãng ?
Hơi đâu ghen hờn, tìm giết bóng trăng lơi
....................................................................................
Thiếp tí đi Em !
Trời sắp sáng nữa rồi...
Mạc-Đăng-Sơn