thơ ta
thơ ta
1.
xoãi cánh lớn,
lướt lướt vào
trời... thơ huyền dịu,
ngạt ngào tinh hoa
yêu thương
nhập nguồn
bao la
mạch hứng chảy suốt,
chảy qua khắp cùng
ý chuyển tính,
chờ mãn sung
vận ru cảm thụ,
điệu rung nhạc vàng
2.
tình quê tay xiết,
tay đan
dũng khí nhục,
tán tận
hàng nghĩa nhân
em ban mai,
tia... hồng ân
thơ ta
xung động...
ngục trần oan khiên
thơ ta
mãi ngát hương, hiền
khai thông
cho máu trăm miền về tim ...
NGÁT THƠM
ngàn âm động,
mốc hạt sen
chướng vây
nhiễu hoạt,
chẳng liên hệ gì!
duyên ta
đến lúc
cận kề?
lộc nào
sở đắc,
bốn bề ngát thơm?
YÊU NGƯỜI
yêu người như trang báo thơm
cho ta đăng tải thơ buồn trăm năm
yêu người như một bài văn
cho ta viết nốt từng trang học trò
yêu người như một bài thơ
cho ta thức trắng đêm chờ ý tuôn
LỐI KHÁC
mất gì trên đôi tay thơ?
những con chữ nghiệt ngã, mờ mịt kia?
xuôi tay trắng nốt còn chia…
ơi! kinh khấn nguyện chẳng lừa tâm thân
em tưng tiu, bước xa, gần
ta trên lối khác, sinh phần gương, sao
NGỢI CA
1.
gió
thách đố
kéo
rốt
về
rách bươm
giấy
mỏng
chút lề
vẫn thơm
ngỡ
đến với
chiếc gối
rơm
bước em
đánh bạo
có...
hơn chút nào?
kẻ
khí khái
với
chút hào
bỗng
em
hóa
lửa
rất giàu
nhiệt năng
2.
lắm
thống thiết
thắm thía
đau
cái quá quắt
đến
tế bào
cũng tiêu
ta
như...
đêm
hao
vàng
xiêu
em
tỏa
ánh sáng
rưới
liều
thuốc tiên
TỰA ĐIỂM
ngày khêu, đêm gợi, thân sôi
ta ta ấm ức, nỗi đời vỡ bung
em khâu đi! vết khôn cùng
tình như tựa điểm trong vòng xoay điên
TUYỆT TINH
cành khô, con sâu lướt nhanh
lá truy ảo giác, trái manh nha mùi
mặt trời đưa nắng đi chui
rễ gào mưa, đất, dung môi tuyệt tình
TRĂNG DI HÀNH
đêm lân la, phố ai bày?
truông nhơ nào vượt, ngõ lầy nào qua?
soi ta, soi với bao la
tình vang âm nhiễu, tình va ngọn ngành
đêm quê ai, trăng di hành?
giấc ta khốn nỗi, cây cành bão qua
HÀ NGUYÊN DU