Poem logo
Poem logo

tâm hồn

Tác giả: Phan Công Phúc
Rằng xưa giữa chốn trời xanh
Chúa trời lấy đất nặn thành Adam
Từ xương sự sống của chàng
Nặn thêm người nữa thành nàng Eva.

Eva lời lẽ trăng hoa
Adam-trái cấm... thế là ăn ngay
Tâm hồn hiện hữu từ đây
Tâm hồn thể xác ngày ngày không xa!.

Phạm vào điều cấm thiên la
Tâm hồn đau đớn rời xa địa đàng
Lạc dần xuống chốn trần gian
Gieo mầm sự sống muôn ngàn sắc sinh!.

Tâm hồn trong buổi bình minh
Khoan dung, cao thượng, nghĩa tình, từ bi
Nhưng rồi hồn rách... tâm suy
Bởi lòng ganh ghét thị phi người đời.

Tâm hồn ngày một tả tơi
Bay theo định số vào nơi hồng trần
Tâm hồn lạc chốn thiện chân
Tâm mê phải ngộ lòng nhân nhiệm mầu!.

Tâm hồn rớt xuống vực sâu
Lòng người thăm thẳm biết đâu thiện lành
Tâm hồn vương đỉnh lợi danh
Thâm giao, tri kỷ cũng đành quay lưng.

Tâm hồn đọa kiếp trầm luân
Đời người ai đó... đã từng nhói đau?
Kim bằng trở mặt hại nhau
Cũng vì tục lụy nhuốm màu đoạt tranh.

Tâm hồn vướng ngọn liễu xanh
Trăng soi ngọn gió vén mành liễu thơ
Đò trăng theo nước lững lờ
Chở hồn về đến... bến bờ yêu thương!.

Tâm hồn rớt ở ven đường
Lòng người vô cảm, tình thương vô hồn
Cho đời như một nụ hôn
Sẽ là hạt giống tâm hồn đợi mong!.

Tâm hồn trên đỉnh mùa đông
Tâm nghe quặn thắt nỗi lòng sa nhân
Hướng hồn sắc tức thị không
Chơn không diệu hữu cho lòng tọa tâm!.

Tâm hồn rách nát tối tăm
Luật thiên nhân quả rõ phân nhãn tiền
Đời trăm tuổi... chuỗi nghiệp duyên
Xoay vần con tạo, thiên duyên an bài!.

Tâm hồn ngập ngụa ác lai
Sáu quan bảy ải hình đày diêm vương
Tâm hồn hướng bạch thiện lương
Hoa thơm bỉ ngạn... thiên đường gọi tên!.

FCF - TP Tây Ninh T07/2018.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm