tặng...
Tặng...
Tặng niềm thao thức chuỗi đêm đen
Để vấn vương xa những nét hiền
Từ đó lan man chìm nỗi nhớ
Khơi nguồn cảm xúc giữa con tim...
Tặng gió vụt vù dưới bóng thâu
Đẩy vầng mây xám lửng lơ bầu
Cho vành nửa khuyết treo lồng lộng
Giây phút khung tầng trải ánh sâu
Tặng dòng nước chảy đến mù khơi
Nhấp nhố lăn tăn mãi gợn hồi
Gợi ý mênh mông đầy sóng bủa
Giúp thuyền vững lái, mạnh chèo bơi
Tặng dãy núi đồi sừng sững đứng
Mặc cuồng giông bão chẳng hề lay
Hiên ngang khí phách cao vời vợi
Ý sống rèn thân ẩn chứa nầy!
Tặng hồn yêu dấu mảnh trăng thanh
Lởn vởn tâm tư dáng của Nàng
Nhoẻn nụ ngọt ngào, bao thỏ thẻ
Lâng lâng tấc dạ hoá cung đàn
Tặng nhói đau kia rớt đoạn trường
Đìu hiu nẻo vắng, hướng ngàn phương
Cố lần sỏi đá dài năm tháng
Chai cứng từ lâu khổ với buồn...
Sau cùng trân trọng tặng vần thơ
Giúp kẻ chơ vơ đỉnh mịt mờ
Khoảnh khắc thẫn thờ bên giá lạnh
Âm thầm thả bước, ấm trời mơ...
26/1/2020
Nguyễn Thành Sáng