nhỏ ơi ...
Khi sợi tóc vô tình che mắt Nhỏ
Chắc là đời đâu đó vắng thần linh
Khi môi mọng hé vờ khoe răng thỏ
Hồn Anh không là cỏ cũng giật mình
Vậy đó còn đào thêm hố duyên xinh
bên khóe miệng lấp bao tình cho đủ
Anh quá chén say mèm trong quyến rủ
Nhỏ có cho Anh ... tạm trú đời nầy
Cởi áo phong trần rửa sạch đôi tay
Anh sẽ chải bờ tóc mây cho Nhỏ
để tìm lại vần thơ hoang trong đó
si tóc mềm phản bội bỏ Anh đi
Nhỏ muốn che màn "cửa sổ" màu gì ?
Anh vá nối cho vừa khung mi rộng
Ánh nhật nguyệt rập rình bên cửa trống
Nhỡ len vào hoen ố mộng, ... Anh ghen
Đêm Giáng Sinh nhà Anh chẳng giăng đèn
mà ánh sáng quanh hồn mình lấp lánh
Chuông nhà thờ giữa đêm trầm âm thánh
Trách thiên thần giấu cánh ngự hồn Anh
..........
.........
( Như bé thơ mất viên kẹo để dành
Tay tội nghiệp không đành rời túi rỗng
Giáng sinh nầy chân dung xưa là bóng
Anh vẫn nhìn nhưng tuyệt vọng ! Nhỏ ơi ... )