em cứ khảy để tan trôi...
Em Cứ Khảy Để Tan Trôi...
Tiếng của Mình đâu đây như phảng phất
Nỉ non lời, ngọt mật chảy vào tim
Anh đã nghe, và thấy vỗ mạn thuyền
Thương bạn ngọc thả rèm, bên gối lẻ...
Ngày thui thủi hứng vòm thu quạnh quẽ
Uống lá vàng lả tả rụng đầy sân
Ôm khối mờ hướng vọng một vầng trăng
Giữa ngập xám phủ màn giăng mù mịt
Chỉ còn biết gom mênh mang vào thin thít
Tái tê lòng, rả rích hạt hoài ai
Mượn vần thơ nhểu giọt, cố phôi phai
Bao khắc khoải đong đầy nơi tấc dạ
Để có lúc đỉnh tột cùng buồn bã
Điệp cung đàn khuây khoả nỗi sầu đơn
Âm thanh nhạc thăng giáng trỗi dập dồn
Dưới tĩnh mịch hoàng hôn vơi nhẹ bớt...
Em cứ khảy! Cứ ngân lên chót vót
Cho tủi hờn, đau xót được tan trôi
Rồi mai mốt đây, hãy nhoẻn nụ cười
Trút bỏ hết ngậm ngùi sương giá lạnh
Bởi biển nào mà chẳng hề sóng sánh
Dòng sông nào không nhánh rẽ về phương
Đêm đêm nào cỏ lá chẳng đọng sương
Ai chẳng lúc canh trường thao thức nhớ?
Tình đôi ta dưới trăng vàng gặp gỡ
Giữa bốn bề ánh tỏ trải lung linh
Nhưng em ơi! Do trăng có dáng hình
Đành phải chịu bồng bềnh che giây phút...
21/03/2020
Nguyễn Thành Sáng