viết cho một người tôi tưởng ... không còn yêu
Có một đêm nào buồn như đêm nay
Tôi gây sự với mọi người quen biết
Từng chữ từng lời như ngọn roi quấn siết
Tôi hả hê cười biết ai đó sẽ đau
Giọt nước mắt nào nhỏ giữa đêm thâu
Khi viết xuống câu ... không còn yêu anh nữa
Tôi là bóng đêm, anh không là ngọn lửa
Sao mãi chập chờn câu hứa thuở xa xưa ?
Trời chiều người, trời cũng đổ mưa
Người thắc mắc gieo bừa một quẻ bói
Hợp hay tan , không hề nghe quẻ nói
Lại hiện rõ ràng có kẻ đợi minh oan
Dở khóc dở cười với những hoang mang
Phải chúng mình suốt đời còn nông nổi ?
Anh ở đâu có nghe điều tôi hỏi ?
Giữa thinh lặng mỗi tiếng thở dài thôi
(8/30/01)