ngày sa tàn
Ngày sa tàn
Ở chặng đường này khấp khểnh
bát sứt cũng đâu chịu nằm yên kệ cũ
tôi quên gài ý nghĩ
quả ngọt mang chúng ra khỏi làng
giờ khắc cuồi cùng
lạ lẫm cây đào rừng bé nhỏ
bỗng chốc đeo hai thân phận
sắng sốt đẩy mình về trăng
cái bóng này quá thể dung dăng
chẳng hay phía nào biển lửa
nó dừng giữa hồ
ngấp ngó cánh người ven sông mê mệt
gương mặt la liệt phủ tràn cỏ mục
mười ánh nhìn mờ mịt
giắt kín tròng mắt đôi mươi
sóng bỏ tôi lại gầm trời
thành phố dựng mây sầm sẫm
một ngày nằm xuống để một lần đứng lên.