nghẹn tình
Đêm nay ư?
Trăng không vàng
Trăng nhỏ giọt đúa đen
Thấm đẫm máu tim tôi
Từng hồi
Loạn nhịp
Trăng tím tái cùng tôi trong cơn nghẹn tình
Cuồng loạn
Tôi cắn lưỡi nhay nhay hoài không đứt
Máu láng lai vọt cả xuống mùng mền
Tôi muốn cắt gân, lột da tự sát
Lại sợ đau
Thôi
Buồn nghiêng ngả
Lại trở về với con tim quại quằn
Dãy chết
Tôi thương tim tôi!
Nhưng tôi thương tim người kia hơn nữa
Người con gái ấy mang trái tim trung thủy
Không thể chống lại căn bệnh quái ác
Mang tên ”Cuộc Đời”
Nàng ra đi tôi chẳng hề hay biết
Cứ ngờ nghệch tội tình như kẻ bại não lâu năm
Ai cho tôi quyền chết?
Tôi hiến tặng mắt tôi
Cho ai nhìn đời thấu đạt
Tôi hiến tặng bàn tay
Cho ai kia tài giỏi
Tôi hiến tặng bộ óc mình
Cho ai biết quỳ phục mẹ thiên nhiên
Tôi hiến tặng tất cả những gì tôi có
Chỉ xin giữ lại một thứ duy nhất
”Trái tim”
Hãy chôn nó thật sâu
Tôi muốn nó ngủ yên
Vĩnh viễn
Thanh thản
Để nó không chịu đớn đau
Vì đã mang quá nhiều sứt sẹo
Cuộc đời
Là mưu mô, toan tính, sảo trá, lọc lừa
Tình yêu là trái ngang đau khổ mà thôi
Tình yêu với tôi
Như máu chảy trong người
Đêm nay
Tình cạn
Tim khô
Đêm nay
Đêm không trăng
Mờ mịt
Trước mắt tôi là khoảng lặng trắng xoá
Và Hạo Vũ
Đã chết.
HV