người ra đi…
Một con phố, một cơn gió đầu mùa.
Một lối nhỏ, một bước chân ra đi
Theo cát bụi, không hẹn ngày quay lại
Tiễn người đi, phố những ánh mập mờ.
Nơi khung cửa, còn điều gì vang vọng
Tiếng thời gian theo điệu gió dần trôi
Năm tháng đi, không một lời han hỏi
Người bước đi, chẳng một đổi ơ hờ.
Rồi một ngày, trong mơ người bỗng thấy
Ánh đèn mờ nơi phố nhỏ ngày xưa
Vẫn soi về một thời bao đói khát
Một niềm đau, một ký ức không tên.
Những hoang tưởng, như một miền sa mạc
Cuốn đời trôi theo hạt cát hư vô
Nhưng nơi ấy, vẫn mang niềm hạnh ngộ
Vì được nhìn những dấu bước chân qua.