một người ra đi
Bàng hoàng hung tín báo nàng đi
Giữa tuổi xuân xanh biết nói gì
Mảnh đất Cà Mau trời ảm đạm
Nỗi sầu tê tái tiễn người đi
Mỗi nỗi buồn mang một tên riêng
Từng bài thơ nhỏ hóa linh thiêng
Giật mình tôi biết làm sao nhỉ
Chào hỏi viếng thăm cũng láng giềng
Nguyệt Thảo đi rồi, thật đó sao
Từng bài xướng họa mới hôm nào
Thảo đi vội vã không từ biệt
Thanh thoát Niết Bàn tận cõi cao
Chị đã đi rồi, thơ vẹn nguyên
Từng trang gởi gấm nét tinh tuyền
Mang theo tâm sự u buồn cũ
Chào nắng mưa sầu thêm nét duyên
Một cánh hoa rơi lạc cõi bờ
Từng trang giấy đậm những lời thơ
Khói sương sông suối trong chiều tím
Nguyệt Thảo nàng thơ lạc cõi mơ
Một cánh chim bay nơi cuối trời
Chiều mưa lạnh ngắt cõi hồn tôi
Nơi đây đất tạm vô thường lắm
Sống gởi chết về mây trắng trôi
Giã từ Nguyệt Thảo, một người đi
Ngày tháng trần gian nợ sân si
Đất trích lưu đầy thôi đã dứt
Thảo về cõi phúc đất từ bi
Nguyên Đỗ