đại tây dương đang khóc
Sóng Đại Tây Dương đang từng hồi thổn thức: Hai ngôi tháp sinh đôi đã đổ sụp rồi! Mỗi chữ trong thơ tôi là Giọt Nước Mắt Của Tôi mong được rãi tới vùng trời Nữu Ước…
Thế Kỷ Hai Mươi Mốt! Thế Kỷ Hai Mươi Mốt ! Những tiếng nguyện cầu đã rớt về đâu? Những cảnh Chùa từ mái trệt nên lầu, những Giáo Đường ngóc cao Thánh Giá, sự bình yên làm mặt lạ, tại sao?
Sống chỉ là nay ước với mai ao, cái chết là sự đổ nhào…cho ai không cầu nguyện? Những người Hồi Giáo ném cái gì xuống biển? Mỗi buổi trưa họ quỳ lạy cái gì?
Đại Tây Dương xanh biếc bỗng đen sì. Ngọn lửa đỏ phựt lên cùng với gió chải mướt đầu từng đứa nhỏ Palestine, Afghanistan, Pakistan (có cả Hà Nội, Việt Nam) trong khi đó, Mỹ bàng hoàng sửng sốt!
Tôi không thể nói rằng mình không khóc. Có giọt lệ nào vẩn đục, người ơi! Hai mưới sáu năm xưa ở Đất Nước tôi, trường Cai Lậy, trường Bình Minh…đổ nát, giống bây giờ, New York, Washington!
Giọt lệ nào, cũng giọt nước trong! Ôi u ám là lòng quân khủng bố…Chúng nham nhở cười trên đau khổ. Đại Tây Dương nức nở từ nay…