mực tím còn tươi
Con sông buồn bã trôi lờ lửng
Mây chẳng vui gì, không muốn bay
Buổi sáng, tự nhiên tôi giụi mắt
Nghe lòng ướt đẫm tự hai tay…
Lẽ nào lòng cũng như sông nước
Và lẽ nào đôi mắt chứa mây?
Tôi ngó khắp trời không thấy nắng
Chỉ còn phiến nguyệt đậu trên cây…
Đó, một ngày đang là cuối tháng
Vầng trăng lên muộn để còn đây
Cuối đời, tôi có như trăng đó
Để phiến thơ còn cảm động ai?
Làm bộ hỏi chơi cho có chuyện
Dễ chi nguôi được nỗi quan hoài!
Kìa con ngựa tía bay qua ải
Đám bụi đời tôi, gió thổi đi!
Không lẽ tôi điên vào buổi sáng
Rót đầy, đã cạn mấy ly bia!
Người ơi lửa tắt hương còn thoảng
Hãy nói gì thêm để biệt ly!
Xa bốn mươi năm mà vẫn nhớ
Tại người chớ bộ, tại tôi sao?
Những bài thơ ép trong lòng vở
Mực tím hiền như cái thuở nào…