trả nợ tình duyên
Đêm khuya khoắt ai về gõ cửa
Đưa hồn ta một nửa đi hoang
Tình yêu sao lắm trái ngang
Giờ đây nhớ lại hai hàng lệ rơi
Cũng có thể duyên trời sắp đặt
Chuyện tình buồn chôn chặt từ đây
U hoài trăn trở sầu vây
Sao không buông bỏ đổi thay cuộc đời
Từng giọt đắng buông lơi lối mộng
Từng giọt buồn lắng đọng bờ mi
Một lời âu yếm thầm thì
Chờ mai trời sáng ôm ghì ước mơ
Xin khép lại tình thơ đã cũ
Vấn vương nhiều hoa rũ nhuỵ tàn
Chẳng rằng vô cớ đeo mang
Mà là duyên nợ...ta đang trả dần!
VÕ QUANG HÂN
Đà Nẵng 01 - 08 - 2015