trả nợ tình xa
Phút xao lòng lại nhớ đến người ta
Bởi thích được anh gọi là cô bé
Nhặt chiếc lá rớt giữa chiều gió nhẹ
Một bóng hình gợn khẽ với mông lung
Dạ sắt se thương phím lạc tơ chùng
Nâng niu mãi đoá Phù Dung chớm nở
Càng huyền ảo mong manh càng dễ vỡ
Gói nồng nàn trả nợ chút tình xa
Nắng hắt hiu nhàn nhạt ánh dương tà
Mặt hồ dợn bầy Thiên Nga vỗ cánh
Em hờn giận tựa cô nàng đỏng đảnh
Lệ nhạt nhoà sóng sánh cả giấc mơ
Vén màn đêm tô thắm mảnh trăng mờ
Xao xuyến mỗi phút giây chờ anh tới
Khao khát sóng biển ngàn năm vẫn đợi
Dốc cạn tình chưa vợi nỗi niềm riêng.