không đề
Những người yêu nhau bỏ đi đâu cả
Mùa nghĩ thương tình thả vu chiếc lá
Ghế đá lặng im thổn thức bao điều
Tôi ngồi lắng nỗi phập phồng tin yêu
Mơ chiếc cúc áo chiều xưa lỡ rơi
Tôi nhặt trả em năm mười bảy tuổi
Một mắt tôi nhắm bối rối ngấn trời
Một mắt ngây mở ngày tròn hai mươi
Em cứ ngờ tôi một người cắt cỏ
Thế mà thoáng chốc gần hai mươi năm
Chẳng hiểu tình em có thành không nữa
Tôi chờ chiếc cúc quay về, hỏi thăm!