công chúa ai tư
Lê Ngọc Hân
(1770-1799)
Tài hoa cung cấm gập ghềnh
long đong gấm lụa, lênh đênh kiệu vàng
trông vời một chiếc thuyền nan
cảm thương quê mẹ chưa lần về thăm.
Nắm xương khô lúc canh tàn
cùng ai tư vãn Hương Giang, con về
ngỡ yên một nấm mồ quê
lại mang ra bến Bồ Đề trôi sông.
Sóng dâng, lũ cuốn chất chồng
nhớ quê, thương mẹ con không thể chìm
Đền Ghềnh còn chút tâm linh
nén hương hỏi gió Phù Ninh nơi nào?