ba câu Tác giả: Nguyễn Hoa
Hình Bóng. Những xủng xẻng trang kim. Hình bóng. Của sự rỗng! Muối. Em là muối. Ướp nỗi đau. Tươi mãi! Hào Quang. Hào quang người. Như. Hương hoa cây! Trái tim. Nửa trăm năm nay - Tôi sống. Thế giới ngày nào cũng...
|
bất ngờ Tác giả: Nguyễn Hoa
Những chiếc lá xạc xào bước gió. Cô gái nhắc thời gian. Bạn viết thư từ miền gió nắng, lời chào gió nắng. Cây mơn mởn cao. Có thể rơi thật sâu. Không trọng lượng. Út bổng chim cắt. Tên lửa phóng lên các con tàu. Đều là sức...
|
bảy câu Tác giả: Nguyễn Hoa
Gần gũi. Tất cả đều gần gũi với tôi. Đất để đứng. Và khí trời để thở. Mây để bay. Sông để chảy. Và em. Để tôi yêu. Giật mình. Em lặng lặng. Như lộc biếc cành. Như hoa xòe nở. Như lấp ló trăng xanh. Như sớm mai tở mở. Và anh...
|
bên bạn Tác giả: Nguyễn Hoa
Tặng Nguyễn Thụy Kha. Thu 1987. Rất hiếm khi. Bên bạn. Thanh thản. Ấm chè... Tôi ưa vị chát thơm. Bạn nhả khói điếu thuốc... Bài thơ mới nhất. Bạn đọc chuyến đi phương Nam. - Thật khó khăn. Nghề làm thơ quỷ quái! Bạn lại...
|
bốn câu Tác giả: Nguyễn Hoa
Thơ đề dưới chân dung Nguyễn Trãi. (Nhân dịp kỷ niệm 600 năm ngày sinh Nguyễn Trãi 1380-1980). Vân Hồ - Hà Nội 2-1980. Cái chết của Người, dưới lưỡi gươm vua chúa. Sáu trăm năm đi qua: đau tận bây giờ. Người sống mãi cùng...
|
cây rụng lá mùa đông Tác giả: Nguyễn Hoa
Cây rung trong gió chiều
Rụng đi từng đợt lá
Tựa cơn mưa hối hả
Lá rơi đầy đất đai
Lá rơi trên vai tôi
Hơi cây còn vẫn ấm
Giữa trời cây đứng nhận
Cả mùa đông về mình!
|
chiều trung du ấy ơi Tác giả: Nguyễn Hoa
Có gì mà rạo rực. Sóng lượn đồi nhấp nhô. Sông chảy quành dưới kia. Dáng cây thì đứng thẳng. Chiều về dàn mỏng nắng. Rải vàng trên lưng bê. Gió vừa nhú phất phơ. Rung trắng đầu hoa mía. Một cánh chim đập khẽ. Vào trời xanh...
|
chim sơn ca Tác giả: Nguyễn Hoa
Bình minh
Chim sơn ca mải mê cất cao tiếng hót
Chùm lá biếc rung rinh
Người đi săn
Giương súng lên rình!
Mà không hay biết
Chim sơn ca vẫn hót
Cả cho số phận mình!
|
cho con trai mười tuổi Tác giả: Nguyễn Hoa
Với Hoa Chi. Phủ Lý - Hà Nội 8/1987. Có thể số phận lại trao cho con một số phận giống cha. Cái dáng con đi lòng không nói thế. Đôi mắt mở to nói thế... Nhưng con ơi! Khuôn mặt con rạng rỡ. Làm mọi người muốn hôn...
|
có lẽ cỏ Tác giả: Nguyễn Hoa
Cỏ rung rinh có lẽ cỏ vô tình. Đã nhận hết bao thì thầm xao xuyến. Của cô gái có màu áo tím. Của chàng trai có vồng ngực căng phồng. Có lẽ cỏ rồi - cỏ đấy - khẽ rung rinh. Nơi cô gái và chàng trai ngồi xuống. Hồ nước phẳng...
|