trong mái tóc còn góc bàn nghiêng cốc
Nguyệt rơi trong nắng chiều
đếm từng sợi tiêu điều
trong góc bàn nghiêng cốc
thở nốt giòng hương kiều
Em đã vầng trăng mở
ở một cõi bao la như núi dựng la đà
con chim khuyết bay qua vùng cỏ mục
nằm tương tư sợi nhớ vạt quê nhà
đã là ta
hằng trong từng góc nhỏ
ở chỗ nào
trong đáy cốc kiêu sa
Hoa bay chùm lãng đãng
người đã vầng trăng tan
tìm trong nhau khúc hát
tìm cho nhau muộn màng
Chưng hơi cay đắm chìm em hải đảo
làm cá kình quẫy ngọn sóng nhô
bẵng một chốc
con chim về tổ quắm
hàng lau thưa
còn gọi tiếng rì rào
bay qua hết
đã qua mùa trăng khuyết
như mùi hương
giàn thiên lý quê nhà
Em kết tội nên ta làm sợi nhớ
nở ở phương
nở ở hướng quê xa
con chim quốc
bằng cõi lòng u uẩn
bằng cả cơn
ho
đã biết phổi
tiêu điều