em đã sai rồị.
EM ĐÃ SAI RỒI
Lan ơi! Hãy khóc thật nhiều đi
Cho nhẹ sầu đau vỡ mộng thì
Một thuở trăng vàng soi suối biếc
Ngờ đâu một sớm chẳng còn chi...
Em nát tâm hồn theo tháng năm
Bao lần khóc hận dưới khung xanh
Héo hon, vàng võ chìm hiu quạnh
Suốt mãi thời gian bóng nguyệt tàn
Đối mặt cuộc đời mây xám phủ
Bầu trời là cả sắc vàng thu
Lá khô rơi rụng vườn hoang vắng
Bốn phía bao quanh dãy mịt mù
Hồn đã đóng băng suốt chuỗi dài
Lệ lòng khô cạn bởi hoài ai
Con tim xưa trẻ ngân lai láng
Giờ chẳng còn chi nhịp đập nầy!...
Anh hiểu em buồn, em khổ đau
Lắm khi thao thức dưới canh thâu
Nhớ nhung dĩ vãng, thời hoa mộng
Buồn bã âm thầm cuộc bể dâu
Phải chi ngày ấy đừng im lặng
Sợ vỡ trăng thanh, rã ánh tàn
Khép kín nỗi niềm, xuôi định mệnh
Để hờn với nghẹn lại cho anh
Em đã sai rồi em biết không
Ánh vàng luôn mãi sắc thanh trong
Dẫu mây giăng phủ, vùi thân ngọc
Có xá gì đâu một tấc lòng.
Nguyễn Thành Sáng