thương kiếp thi nhân
Biết đâu được tôi đang là thi sĩ
Viết thơ văn buôn bán với người mua
Đăng lên thơ khi cảm thấy dư thừa
Mua sách đọc tôi đem về để kệ.
Áng văn nó đôi khi còn rơi lệ
Cho kiếp nghèo sống chẳng được như quan
Thương cho người thi sĩ rách tồi tàn
Bán thơ để được vài đồng kiếm sống.
Tôi thương lắm những chiều mưa gió lộng
Vẫn đi tìm dõi mắt những nơi xa
Văn chương xem tất cả mãi là nhà
Lấy phong cảnh trở nên làm cảm hứng.
Tôi thương lắm những khi chiều đỏ ửng
Mặt trời đi đi ngủ hết chiều tan
Người làm thơ chân nhịp bước về làng
Đời thi sĩ sao nhàn ôi nhàn thế.
Bài này đã được xem 484 lần
|
Người đăng:
|
Thử Trí
|
|
|