chưa khỏi vấn vương
Nhiều khi nghĩ lại chuyện xưa
Cứ thương, cứ nhớ như vừa hôm qua
Em đem thân thể ngọc ngà
Đẹp như hoa nở sang nhà tôi chơi
Tôi đang giở vở học bài
Em ngồi sát cạnh như hai học trò
Mẹ lo, mẹ nói nhỏ to:
"Rơm không nên để cạnh lò lửa than"
Tôi nào biết chuyện hợp tan
Nghĩ là đơn giản chẳng can hệ gì
Gần nhau thôi, có chuyện chi...
Nhưng rồi tôi bỗng mỗi khi vắng nàng
Lòng tôi bối rối ngổn ngang
Tôi không hiểu được rõ ràng tại sao?
Một ngày đong gạo vào bao
Tôi xuôi trường học, em chào, rồi em
Rung lên nức nở bên thềm
Lòng tôi lớp lớp sóng mềm đến chân...
Khi em dạo gót phong trần
Tôi ngồi tôi lệ hoen dần bờ mi...
Ngày em cất bước ra đi
Tôi không được phép nói gì cùng em...
Rồi tôi nhớ sự êm đềm
Trong lời em nói ngọt mềm như ru...
Em như sự tích vọng phu
Tìm tôi, tôi lại cứ vù mất tăm...
Khi em thực đã xa xăm
Bấy giờ, tôi mắt đăm đăm phương trời
Khi em thực đã xa rồi
Tôi ngồi chết lặng giữa trời, giữa đêm
Tôi ngồi cạnh bóng bên thềm
Lòng muôn vàn sóng êm đềm nhớ thương
Lá đời rơi đã nửa đường
Mà chưa qua khỏi vấn vương ban đầu.