gọi mãi tên anh
Đốt tàn chiều giữa quán vắng không tên
Chút nắng nhạt nhẹ vương miền kí ức
Ân ái cũ đủ khiến tim rạo rực
Đếm nồng nàn thao thức viết tình thơ
Gửi về anh của một thuở dại khờ
Bóng hai kẻ trong giấc mơ say đắm
Trăng dìu dịu ấp ôm làn mây thắm
Nụ hoa Hồng lả lướt tắm sương rơi
Sợi tình phai nhờ gió cuốn lưng trời
Chút xao xuyến thả trôi theo ngày tháng
Dấu chân khẽ về bên thềm loạng choạng
Vệt sao mờ lấp kín khoảng không anh
Dạ ngẩn ngơ thương chiếc lá lìa cành
Vùi hương sắc mỏng manh nàng hoa dại
Chú chim nhỏ dõi cành cong e ngại
Cớ sao lòng còn gọi mãi tên anh?!