mù u trổ ngát
Em dại khờ như những cánh hoa xinh
Phút nghiêng ngả chao mình đùa với gió
Anh gom nhặt sợi nắng chiều vàng võ
Nhốt cả vào góc tim nhỏ bâng khuâng
Khuyết ánh trăng bóng tối vội lan dần
Con Bướm Trắng cũng phân vân chẳng đậu
Cõi trầm mặc hỡi nhân tình có thấu
Để bẽ bàng dõi Sáo Sậu qua sông
Anh vẫn thương thương mãi một bóng hồng
Quên bến cũ với mênh mông sóng nước
Sang bến mới vạn nẻo đường xuôi ngược
Có xao lòng khi ta lướt qua nhau?!
Lụa hồng tươi hong dưới nắng phai màu
Đôi mắt ướt chờ người lau khô lệ
Đời đen bạc nàng truân chuyên đến thế
Gió thì thầm khẽ kể những trái ngang
Mù U xưa Bướm hạ cánh nhẹ nhàng
Khu vườn mộng hương nồng nàn trải lối
Thoáng e lệ em ngập ngừng bối rối
Anh vội vàng xoa dịu nỗi đắng cay.