tỉnh mộng chưa anh
Bởi một cõi nồng nàn anh say quá
Vòng tay em cứ lơi lả chẳng rời
Đôi mắt ướt chực làm anh rối dạ
Vầng trăng gầy xiêu ngã đọt tình rơi
Mịn như lụa ôi bờ vai thon nhỏ
Cố nép mình vào lớp vỏ xuân xanh
Anh bay bổng nhẹ nhàng như cơn gió
Cuốn đê mê kịp tỏ phút ngọt lành
Chút trễ nải hờ hững manh áo ngọc
Tựa trăng ngà sao khéo mọc vòng quanh
Mây phụng phịu gió ngông cuồng vội bóc
Dội tràn đêm trêu chọc kẻ độc hành.
Anh anh à
...tỉnh giấc mộng
... chưa anh?!