vầng trăng hoang dại
Em về lại với biển chiều lộng gió
Rặng liễu xanh san hô đỏ cát vàng
Cùng anh viết bản nhạc tình bỏ ngỏ
Sóng dạt dào vũ khúc gọi mùa sang
Biển thăm thẳm hoàng hôn càng thăm thẳm
Cánh buồm cong lả lướt tắm nắng hồng
Nghe gió vọng hỏi lòng còn say đắm
Chút giận hờn tan biến giữa mênh mông
Em thả gót bên cánh đồng muối trải
Vị mặn môi đọng lại thấm loang chiều
Miền luyến ái nửa đời còn e ngại
Sợi nồng nàn buộc mãi bước chân phiêu
Gom nắng nhuộm biển chiều thôi hoang hoải
Mạn thuyền tình gợn dải sóng êm êm
Lửa nhung nhớ xoá niềm đau hoang dại
Để vầng trăng không tê tái bên thềm.