vị cà phê đắng
Khuấy thêm sữa ly cà phê vẫn đắng
Sóng trong tim xô khoảng lặng trong hồn
Dòng nhạc Trịnh rớt qua tai văng vẳng
Đất cựa mình nhặt nắng cuối hoàng hôn
Nguồn cảm xúc cứ cộng dồn lên mãi
Đọng trên môi và đọng lại bên lòng
Mặc cơn gió đem vui buồn rong trải
Ốc thu mình khờ dại để rêu phong
Trăm con suối xuôi dòng ra với biển
Sóng vuốt ve khẽ kể chuyện ngôn tình
Hoà thành một ngàn năm còn quyến luyến
Đem nồng nàn nguỵ biện với điêu linh
Trao ánh mắt phút đăng trình tiễn biệt
Một lời thôi da diết đến nghẹn ngào
Vị đăng đắng của cà phê tinh khiết
Mấy thu rồi vẫn khiến dạ nao nao.